dientich.gif (11346 bytes)

        NGUYỆT LÃO

        Ðời Ðường thịnh trị (Trung Quốc), có chàng nho sĩ Vi Cố nổi tiếng thơ hay. Một hôm, chàng dạo chơi thành Ðông Ðô, trời yên tĩnh, trăng sáng lạ lùng. Trăng sáng tỏ, sao khuya lấp lánh. Bỗng chàng thấy xa xa một bóng người ngồi trên một phiến đá dưới trăng. Chàng đến gần: ông cụ già râu tóc bạc phơ như cước trắng, đang đọc một quyển sách to đặt trên đùi, tay xe những sợi dây đỏ như tơ hồng. Chàng ngập ngừng khẽ lên tiếng:
        - Thưa lão trượng, xin lão trượng cho hàn sĩ biết lão trượng đọc sách gì dưới vầng trăng sáng, giữa đêm khuya?
        Cụ già phúc hậu như tiên ông, ngẩng đầu lên và nói:
        - Ta là Nguyệt Lão, ta xem sổ hôn nhân số trời đã định và ta xe dây hồng buộc vợ chồng với nhau.
     Chàng nho sĩ mừng lắm, mắt chàng ngời sáng. Chàng cung kính xưng tên và xin cụ già cho biết duyên số của chàng. Nguyệt Lão giở sổ tra, liếc qua mấy dòng chữ rồi cụ mĩm cười bảo:
        - Duyên số con hơi lạ lùng, con sẽ lấy người thiếu nữ hiện nay là một cô bé lên ba, con một bà ăn mày ở chợ Ðông Ðô. Số trời đã định, tránh cũng chẳng xong.
        Nói rồi Nguyệt Lão biến thành một đám mây nhẹ, bay lên trời. Chàng Vi Cố buồn bực, gần như tuyệt vọng. Trở về nhà, chàng thao thức suốt đêm. Sớm hôm sau, chàng ra chợ Ðông Ðô tìm bà ăn mày; qua mấy dãy hàng quán, quả nhiên chàng thấy một bà ăn mày áo quần rách rưới, tay bế một đứa bé gái trạc 3 tuổi. Chàng tái mặt, vừa hoảng hốt, vừa tức tối. Chàng gọi một gã đàn ông mặt mặt hung dữ, cho nó một số tiền và bảo phải giết chết cô bé. Gã đàn ông nhận tiền, rình chém em bé gái một nhát vào đầu rồi tẩu thoát. Bà ăn mày hốt hoảng, ôm chặt lấy con, vừa kêu thét vừa bỏ chạy. Vi Cố lẩn trốn về nhà.

        Hơn 10 năm trôi qua. Chàng Vi Cố về Kinh đô thi, chàng đỗ Thám hoa. Sau khi vào triều bái yết Vua, chàng đến nhà chủ khảo khoa thi, Tể tướng họ Chu, để tạ lễ. Quan Tể tướng tiếp đãi niềm nở và hứa gả con gái cho chàng. Vi Cố nhận lời ngay không do dự, chàng vẫn lo sợ và muốn tránh lời tiên đoán của ông CỤ GIÀ DƯỚI TRĂNG. ÍT LÂU sau ngày cưới, một hôm vợ chàng gội đầu, chàng nhác thấy một vết sẹo. Nàng khóc lóc rồi kể: nàng không phải là con đẻ của quan Tể tướng. Khi xưa, khi nàng còn là một cô bé lên ba, mẹ nàng nghèo lắm phải đi xin ăn ở chợ Ðông Ðô. Bỗng một hôm, một gã đàn ông độc ác, không biết tại sao, xông đến chém nàng một nhát vào đầu rồi trốn mất. Chẳng bao lâu, vết chém lành, song mẹ nàng quá đau đớn vì thương con và uất hận phận nghèo, đã qua đời. Quan Tể tướng thương nàng bơ vơ, mang về nuôi và cho học hành tử tế.
        Vi Cố nghe vợ kể chuyện đến đâu, mặt tái đi đến đấy. Chàng ân hận và xót xa, nhưng nhìn người vợ xinh đẹp, hiền hậu, chàng nghĩ duyên số của mình thật may mắn.
        Nguyệt Lão hay ông cụ từ Cung Trăng xuống trần thế trông coi việc hôn nhân, cũng như "ông tơ", "xích thắng", "chỉ hồng" chỉ việc nhân duyên.

[Kỳ trước][Trang chủ][Kỳ sau]

 


Thông tin trên mạng Netcodo
Mọi chi tiết xin vui lòng liên hệ tại
Ban Biên Tập Mạng Netcodo
Ðiện thoại: (54)847247 - Email Intranet: quantri@netcodo.vnn.vn

Email Internet: netcodo@hue.vnn.vn